--- Bài mới hơn ---
Mối Quan Hệ Hẹn Hò Của Song Ngư
8 Điều Khiến Song Ngư Cực Ghét Và Không Thể Chấp Nhận Được
Song Ngư Nhóm Máu B
Độ Hợp Nhau Của Cung Thiên Bình Và Song Ngư
Đọc Chap 15: Giả Nai
– An Diệu vốn ngốc nhất lớp nên khá dễ dụ. Đừng nói là tên đó định cua cậu ấy nha?! – Bạch Dương hai tay chống hông làm mặt quỷ trêu anh, nói:
– Thứ đó ai thèm?!
Bên ngoài, một không khí thuộc về ba thế giới khác nhau bỗng dưng va chạm. Thiên Bình thì chẳng quan tâm đến chuyện này nhưng nó lại ảnh hưởng đến cô. Chết tiệt a! Song Ngư thì chỉ muốn dứt khoát chấm dứt với cô nàng cứ thích chọc tức anh. An Diệu thì lại rất vui vẻ khi tìm được người bạn tốt mà lại còn có thêm cả người cô thích. Một đống cảm xúc hỗn độn này sẽ ra sao?! Song Ngư liền lên tiếng:
– Này! Tôi thật sự không hề thích cậu đâu! Đừng cố gắng làm bất cứ chuyện gì nữa! – An Diệu như từ trên trời rơi xuống địa ngục. Một cảm giác nhói đau từ trong tim truyền đến. Lại là cái cảm giác này! Sao nó đau quá vậy?! Khó khăn lắm cô mới có thể gặp lại anh mà! An Diệu quỵ xuống đất, bờ môi anh đào khẽ run lên, bàn tay siết chặt lấy tà váy. Trông cô bây giờ thảm thương hơn bao giờ hết. Song Ngư nói tiếp:
– Vậy nên đừng làm phiền tôi! Đừng để chính miệng tôi phải nói rằng tôi ghét cô! – Nói rồi anh xoay gót bước đi để lại hai người ở đó. Những giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt thật lạnh lẽo như trái tim cô bây giờ, đôi môi run rẩy nhẹ thốt ra:
– Tại … sao chứ?! – Thiên Bình thở dài, ngồi xuống đối diện cô rồi nói:
– Hắn ta vốn là như vậy nên cô đừng dại mà động vào. – Tách – Một giọt mưa nhẹ rơi xuống mái nhà lộp tôn vang lên tiếng. Tiếng mưa rơi ngày càng nhiều và một cơn mưa lớn kéo tới chiếm lấy thành phố. Mọi thứ chìm dần vào trong màn mưa trắng xóa mang theo không khí u buồn. Hệt như cái ngày đó vậy!
Lần đầu tiên cô và anh gặp nhau là cuối mùa hè năm lớp Tám. Mọi thứ diễn ra như bao ngày khác, chỉ hai tuần nữa thôi là sẽ được nghỉ hè rồi! Trời mưa rất lớn nhưng cô lại chẳng hề mang theo dù. An Diệu đành phải chờ trời tạnh mưa bớt rồi mới chạy về, định vậy nên ngồi ở ghế đá trước hiên dãy trường học ngắm mưa.
Đúng lúc đó, anh đi ra với cây dù trên tay, ánh mắt lạnh lẽo nhẹ quét qua cô một cách nhanh chóng. Cô chẳng hề biết anh đang nhìn mình mà mải mê chìm vào suy nghĩ. Song Ngư bướ tới trước mặt một cách vô hồn như một con rối được điều khiển điêu luyện, ném chiếc dù vào người cô rồi nói:
– Cầm đi! Dù sao tôi cũng không cần! – Nói rồi anh lao đi rồi biến mất trong màn mưa trắng xóa. Lạnh thật! Cô liền cầm dù theo chạy đi tìm anh. Cuối cùng cũng thấy rồi. Anh đi một mình bơ vơ trong màn mưa lạnh lẽo thật đơn độc. An Diệu nhanh chóng chạy đến bên anh rồi nói:
– Đi cùng nhau đi! Nếu cứ vậy anh sẽ cảm lạnh mất thôi! – Song Ngư lừ đừ liếc qua cô. Cô nhẹ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh như muốn sưởi ấm cho anh. Tay cô … thực sự là rất ấm! Song Ngư liền hất tay cô ra, nó giống hệt như cô ta vậy! Anh ghê tởm hét lên:
– ĐỪNG CÓ CHẠM VÀO TÔI! – An Diệu liền rút tay lại có chút khó hiểu. Cô nên làm sao thì tốt? Dù sao hai người cũng chẳng quen biết nhau thì .. kì quá! Anh nói trong vô thức – Cô chẳng thể nào hiểu được tôi đâu! Chẳng thể nào hiểu được nỗi đua tôi từng chịu đâu! Thế nên … đừng có mà ép tôi phải làm gì! – Nói rồi anh liền bước đi.
Tại sao chứ?! Tại sao luôn luôn phải là anh? Tại sao luôn luôn phải là cô?! Cô mệt lắm rồi! Tại sao cô lại yêu anh? Tại sao anh lại từ chối cô? Tại sao người anh yêu luôn là một người khác? Tại sao anh luôn .. yêu người bạn thân của cô? Tại sao không phải cô? Tại sao chứ? Không một lần nào anh để ý đến cô cả. Một lần duy nhất cũng không! Thiên Bình thở dài, cúi đầu nói:
– Tớ xin lỗi vì đã trêu cậu! Nhưng … nếu cứ yêu hắn ta mù quáng thì chẳng có chuyện gì hay ho xảy ra đâu. Tớ tin chắc! Cậu … – Thiên Bình chưa kịp noi cậu tiếp theo thì đã bị An Diệu đẩy ngã ra đất, cô đứng dậy với vẻ mặt đầy đau khổ, thống hận tột cùng, gào lên:
– Tai sao luôn là cậu chứ?! Nếu cậu không xuất hiện thì sẽ chẳng có chuyện này! Nếu chúng ta không là bạn thì anh ấy sẽ không từ chối tớ. Tại sao lại là cậu? Tớ ghét cậu, Thiên Bình! – Gạt bỏ những giọt nước mắt vô nghĩa kia, cô lạnh lùng bỏ đi trước mặt Thiên Bình. Một mình ngồi lại ở đó, cơn gió lạnh lẽo mang theo một chút nước mưa tạt vào người cô.
Thiên Bình thở dài một hơi rồi từ từ đứng lên đi về lớp học. Tiết tiếp theo hình như là tiết Toán nhỉ?! Cô cũng nên chuẩn bị trước khi bị Akashi – sensei hành vì tội lười học. Mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ.
Buổi tối, Thiên Bình liền lôi Song Ngư ra nói chuyện. Anh một mực không muốn nhắc đến chuyện của An Diệu nên cuộn mình trong chăn. Cô liền thẳng chân đạp anh xuống khỏi giường ồi nhảy lên chiếm đóng thành địa bàn của mình. Ngồi từ trên nhìn xuống với ánh mắt nửa khinh bỉ nửa không muốn nhìn của mình thực sự khiến Song Ngư rùng mình. Hóa ra Thiên Bình thường ngày cũng có lúc đáng sợ đến thế cơ à? Cơ mà cũng đúng, vụ việc Song Tử đánh Trần Hạo Nguyên nhập viện hay vụ đi tìm Quân Hân củng đủ khiến anh hiểu các cô khủng khiếp tới mức nào!
– Sao? – Song Ngư lạnh lùng mở miệng. Thiên Bình cũng chẳng hơn chẳng kém, ánh mắt lạnh lẽo liền thu lại, nói:
– Từ chối thẳng thừng vậy có hơi quá đáng với cô ấy không?! – Anh thở dài một hơi rồi dựa người vào bức tường, đôi mắt nhẹ nhắm lại, nói:
– Chẳng qua cô ta cũng như bao nhiêu người khác tôi từ chối thôi. Cô cũng từng thấy còn gì! Vậy thì sao lần này lại lôi tôi ra hỏi? – Cô nhìn anh chằm chằm. Thái độ này … Có lẽ là đúng như Song Thiên phu nhân đã từng kể. Kẻ bất cần nhỉ?! Nếu đã bất cần như thế thì hẳn là một khi mang tình cảm thì chăc chắn là rất sâu đậm. Tốt thôi! Cô sẽ cho anh biết thế nào là đau khổ:
– Người khác có thể yêu anh vì nhan sắc, tiền tài còn cô ta thì khác! – Nói rồi cô liền nhảy xuống giường. Song Ngư liền mở mắt chưa kịp nói gì thì đã phát hiện mình nằm gọn trong vòng tay của cô. Đôi mắt sắc lạnh thoáng hiện sự bối rối nhưng rồi cũng chìm vào trong giấc ngủ. Thật kì lạ! Tại sao bên trong vòng tay của cô … thật khiến anh thoải mái, rất ấm áp. Thật thoải mái!
Song Ngư nhanh chóng chìm vào torng giấc ngủ một cách yên bình thì cô liền thở dài. Ây da! Thật không ngờ cô phải khiến cho tâm trạng của anh rơi vào một vực thẳm sâu rồi tự gượng dậy. Tuy là không thích chen chân vào chuyện của anh nhưng mà Song Thiên phu nhân đã phó thác việc chăm sóc và uốn nắn lại cái tính giời đánh của anh rồi thì sao cô có thể từ chối?! Huống hồ với cái tính của anh thì … sống không quá mười ngày đâu. Cô chắc chắn! Trước khi việc đó xảy ra thì … giúp được bao nhiêu cô sẽ giúp.
—
Một không gian bất tận mang một màu đen tối cùng một nguồn sáng nhỏ nhoi soi sáng người con trai đang nằm bất tỉnh trên đó. Song Ngư khó chịu dụi mắt rồi ngồi dậy nhìn xung quanh. Một cảm giác nghẹt thở bỗng ập tới.
Một người đàn ông không rõ mặt đang bóp cổ anh. Lại là cái ngày ấy hay sao chứ?! Bàn tay anh liến siết chặt lấy tay ông ta. Soạt – Mọi thứ nhanh chóng tan biến vào không gian. Một bầu trời hửng nắng mùa thu thật hiếm thấy trông rất quen thuộc, anh đã cãi nhau với mẹ rồi đi học. Khác mọi hôm, hôm ấy anh đã trốn học rồi chui vào một quán cà phê nhỏ ở góc phố.
Cô đã bước vào như một thiên sứ, không khí ngột ngạt khó chịu trở nên trầm lặng và dễ chịu hơn. Nhiên Nhi lướt ngang qua anh nhìn rồi chợt nhận ra bộ đồng phục mà anh đang mặc. Cô liền bước tới, ngồi xuống đối diện anh và trò chuyện. Lần đầu tiên có một người hiểu thấu được anh khiến … anh rất hạnh phúc.
Cô đã ôm lấy anh như một lời động viên, an ủi. Sau lần đó anh phát hiện rằng cô là người bạn cùng khối học lớp bên, hôm đó cô bệnh nên xin nghỉ học, hai người đã gặp nhau. Sau một hôm thì năm người kia phát hiện bảo rằng anh nên tỏ tình và hai người thành đôi.
Soạt – khung cảnh liền thay đổi nhanh chóng. Một ngày mưa tầm tả mang theo bao nhiêu ưu sầu mà trút xuống. Cô và anh đã gặp nhau ở quán cà phê đó – nơi hai người gặp nhau lần đầu. Cô đã nói lời chia tay thật lạnh lùng rồi rời đi.
Nhẹ nhắm đôi mắt lạ rồi rơi vào màn đêm, thật đáng sợ! Đôi mắt anh liền mở ra, hóa ra lại là khung cảnh ngày hôm nay sao?! Mộ Ngọc đã khóc và bỏ đi sau khi mắng Thiên Bình. Chỉ còn cô ngồi ở lại đó, những giọt nước mắt tràn khỏi khóe mi. Hóa ra lời nói của anh đã gián tiếp làm tổn thương cả Thiên Bình luôn sao? Một cảm giác tội bỗng xoẹt ngang tâm trí. Anh không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy như vậy nhưng có lẽ là do anh sai.
Soạt – Một khung cảnh khác lại hiện ra. Cứ như vậy mà từ từ khoảng cách của anh với Thiên Bình càng cách xa hơn. Cảm giác trống rỗng hệt như lúc anh đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng vậy! Mộ Ngọc tuy luôn ở cạnh anh nhưng … có cái gì đó rất không đúng.
Đùng – Tiếng súng lạnh lẽo vang lên trong màn mưa đêm nghe sao như tiếng ai oán than. Cô nằm đó, Thiên Bình vốn đã nhảy lầu tự đã được đưa đi cấp cứu nhưng tình hình hẳn là … không thể. Bàn tay run rẩy của cô giơ lên, Song Ngư liền nắm chặt lấy truyền một ít hơi ấm của mình vào, Mộ Ngọc cố gắng nói:
– Cảm … ơn! Cậu … hãy chạy … đến chỗ của … Thiên Yết đi! Không … xong rồi! – Bộp – Bàn tay nhỏ bé mấy phút trước vẫn còn trong bàn tay anh nhưng … giờ thì chẳng còn gì nữa rồi!
Một màu đen tăm tối kéo dài cho những chuỗi ngày đau khổ tiếp theo.
Đây là cảm giác mà người ta gọi là tuyệt vọng à?!
Không tệ nhỉ?!
Bên ngoài cửa sổ từ phòng Song Ngư, một cơn gió lạnh lẽo bỗng tràn vào đột ngột. Thiên Bình liền kéo chăn qua cổ anh rồi chỉnh lại sao cho dễ chịu hơn một chút, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của người kia. Mái tóc hồng nhạt tung bay theo cơn gió, nụ cười nhẹ vẽ lên môi, cất tiếng:
– Cô … – Thiên Bình khó chịu ngắt ngang lời nói của cô nàng kia:
– Muốn gì?! – Nụ cười tuy có chút sượn lại nhưng không nhanh không chậm chuyển thành nụ cười giễu cợt, giọng cô ta có phần đanh lại:
– Cô thực sự muốn tiếp tục trò hề này đến bao lâu? – Thiên Bình ngồi bên cạnh Song Ngư đang ngủ say, ánh mắt ba phần lạnh, ba phần khinh, bốn phần lo lắng. Giọng muôn phần lạnh lẽo đáp:
– Chẳng phải là do cô vứt lại ”chiến tích” đây à?! – Đúng là càng nói càng moi móc nhau thật mà! Đối với một người hiểu ta như hiểu mình thì … khác nào hai chị em cắn nhau chứ?! Nhưng chắc chắn
--- Bài cũ hơn ---
Nalu Story (Fairy Tail Fanfic)
Lá Số Tử Vi 2022 Cung Song Ngư Về Vận Mệnh Tốt Hay Xấu?
Vận Đào Hoa Của Song Ngư Năm 2022, Thời Điểm Thoát Ế
Tải Về Từ Điển Usborne Hóa Học Minh Họa (Sách Song Ngữ) Epub
Tải Về Lễ Hội Hà Nội